News

07

03-2022

Mẹ ơi con đã già rồi

Ai cũng chỉ có một người mẹ. Mọi so sánh với người đẻ ra mình đều không xứng. Quả thật, khi nhận ra những điều như chân lý ấy, đời tôi tóc đã hoa râm.

Bài viết dự thi NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG TÔI do Ban Truyền thông SCI Group tổ chức nhân dịp 08.03.2022 của tác giả Đàm Xuân Quang

Tôi nhớ cái năm 'tám mươi mốt' ấy là một năm định mệnh. Tôi không bao giờ quên. Mẹ tôi đã bỏ tôi vì căn bệnh nan y. Trước khi xuôi tay, mẹ nắm lấy tay tôi nghẹn ngào: con phải…cố…thành..người.. có.. ích.

Mẹ tôi sinh được bảy anh chị em, cái thời các cụ còn quan niệm 'Trời sinh voi, trời sinh cỏ'. Tôi là con thứ bảy trong gia đình và là con trai thứ hai của mẹ. Anh chị em được sinh cách nhau gần như 'năm một'. Gia đình đông con, khó khăn. Bố tôi vất vả, bán thân quanh năm. Mẹ tôi tần tảo, lam lũ bán rau dưa trên chợ để kiếm bát cơm, manh áo nuôi một đàn con.

nguoiphunutrongtoi

 

Sáng nào cũng vậy, mẹ đi chợ khi tôi còn ngủ. Người ta gọi là Chợ Ma vì là chợ đầu mối, người ta họp từ hơn 3 giờ sáng để tranh nhau mua hàng. Chuyện học hành của các anh chị là bài toán không lời giải.
Anh cả tôi đi bộ đội. Anh tham gia chiến dịch biên giới Tây Nam năm bảy chín. Từ đó, anh không về. Gia đình tôi trở thành gia đình liệt sĩ. Cái ngày nghe tin anh cả hy sinh, Bố tôi đổ gục. Bệnh kéo dài được vài tháng thì ông qua đời. Mẹ tôi trở thành bà góa.
Các chị gái của tôi lần lượt đi lấy chồng. Tôi, đứa con trai út nghịch ngợm, lười học, luôn là nỗi lo lắng với mẹ. Năm học lớp Sáu, trong một lần chơi khăng, bạn tôi đã vô tình vụt một đòn mạnh, con khăng bay thẳng vào mắt tôi. 
Những ngày nằm viện mới thương mẹ làm sao. Vừa trông nom tôi, mẹ vừa chạy chợ. Chiếc áo nâu, vá víu chùm lên đôi vai gầy của mẹ. Mới hơn bốn mươi lăm tuổi mà trông như bà lão. Thương mẹ. Tôi nói. Con không đi học nữa, hôm nào khỏi, mẹ cho con đi chợ cùng chị Sáu để giúp mẹ.
- Bố con đã mất, anh con đã hy sinh. Con phải gắng học hành cho tốt, mẹ nói.
Hơn chục ngày, tôi được xuất viện. Kết quả là một mắt của tôi không bao giờ nhìn được nữa.
Cô giáo chủ nhiệm đến nhà thăm hỏi động viên mẹ:
- Em nó học thông minh, tiếp thu bài nhanh nhưng mải chơi. Nếu Quyết chăm chỉ, sẽ vượt xa các bạn đấy. Bác cố gắng để động viên em đi học nhé….
Thương mẹ, tôi vẫn nằn nì: Nhà mình nghèo lắm, cho con nghỉ học giúp mẹ? Bỗng mẹ nhìn thẳng vào tôi: Không được. Mẹ mắng, rồi kéo tôi vào lòng: Con ơi! Con có biết con là tất cả với mẹ không? Khó khăn, đói rét  bao nhiêu, mẹ cũng chịu được, nhưng con phải phấn đấu học giỏi để trưởng thành, để bố và anh con cũng ngậm cười nơi chín suối. Con có làm được không? Ánh mắt mẹ quắc lên, tôi hiểu mẹ mình: Vâng! thưa mẹ. Tôi đã tới trường.

Và cứ mỗi đêm học bài, hình dung cảnh mẹ gồng gánh rau dưa, đi chợ bán từ lúc gà vừa thức giấc để có tiền cho tôi ăn học, lòng tôi quặn đau, mắt tôi lại thấy cay cay… Ngày tôi vào đại học, mẹ tôi đã rơi nước mắt. Trước bàn thờ Tổ tiên, Mẹ tôi lầm rầm khấn vái. Mẹ không khấn to, nhưng tôi hiểu được những điều mẹ nói.
Mới chưa được một tháng bước chân vào trường đại học. Mẹ tôi đổ bệnh. Bác sĩ đã tiết lộ cho tôi về căn bệnh của mẹ, ung thư phổi giai đoạn cuối. Tin không hay về mẹ đến quá sớm với tôi. Khi mà tôi chưa kịp làm điều gì để báo hiếu cho mẹ. Nước mắt tôi rưng rưng.
Thế mà đã hơn 40 năm rồi. Đây là lần đầu tiên con muốn viết vài dòng gửi đến mẹ khi mẹ đã về với  thế giới bên kia. Con cũng không biết nên viết từ đâu bởi những điều mẹ hy sinh cho con là quá lớn. Thế rồi, những hồi ức về mẹ lại ùa về bên con…
Con có lỗi với mẹ nhiều lắm. Bao năm qua, khi được sống bên mẹ, con chưa một lần nói ra câu 'con yêu mẹ'. Con chỉ lẳng lặng đón nhận sự yêu thương, chăm sóc của mẹ mà coi đó như một đặc ân con được hưởng. Bản thân con đã không ít lần khiến mẹ buồn và vất vả vì con. Mẹ ơi, con sai rồi mẹ ạ!
Cầm tấm bằng loại giỏi trên tay, con càng thấm thía, càng biết ơn công lao trời biển của mẹ. Mẹ ơi! Mẹ đã truyền lửa cho tuổi thơ dữ dội của con. Mẹ đã chắp cánh cho con bay cao hơn trên bầu trời rộng mở. Mẹ mãi là chỗ dựa của đời con. Mẹ hãy nhận từ con một lời nói muộn màng 'Con yêu mẹ'.
Hôm nay, con đã tự hào vì thực hiện được lời mẹ dặn. Nhưng con vẫn hận mình vì con  muốn được báo hiếu cho mẹ. Nhưng bây giờ, chỉ còn là giấc mơ trong cuộc đời thật.
Con xin được thắp một tuần nhang trước ban thờ tiên tổ, trước linh hồn của mẹ cùng với lời hứa: Con sẽ bước tiếp trên con đường đã chọn, thực hiện ước mơ, hoài bão của mình để trở thành người hữu ích như mẹ hằng mong muốn.

Con yêu của mẹ! Quyết

 

Back